Thứ Tư, 2 tháng 12, 2020

 Có những khi cảm giác mình thật nhỏ bé, bé xíu giữa 1 đám  chẳng thân thiện gì . Tự dưng thấy sờ sợ, nhưng rút cuộc thì cái thần thái tỏ ra bên ngoài lại rất mạnh mẽ , dứt khoát như kiểu " đương nhiên phải thế còn gì ". Có những người khi nói với nhau, chưa biết đồng ý hay không nhưn khi cất tiếng giọng cứ phải cao vút lên , hoặc đầy âm khí của chiến tranh , nó lạnh lẽo, nó mang nhân danh của " đúng " và loại trừ tất cả những lý lẽ giải thích dài dòng xung quanh . Nó sẽ bắt đầu bằng cách chặn đứng người ta bằng những câu cửa miệng " Từ từ đã " , " Chưa cần  bàn đến " . Hóa ra là ngôn từ chỉ  vài tiếng thôi mà nó có sức mạnh làm cho người ta cảm giác được thái độ, sự hợp tác đanh rắn, đúng sai thẳng băng như thế nào . Như kiểu trong hoạt động nhóm này chỉ có " hoặc đúng, hoặc sai ". Không cần care đến sự thoải mái, tâm trạng của những người xung quanh. Thế  mà thói đời, cứ càng ai tỏ ra sợ hãi, run rẩy thì người khác lại càng lấy làm đắc ý và tiếp tục áp dụng bài cũ :giọng phải cao, phải lấn lướt được đối phương ngay từ đầu . Ai đấy mà lỡ non gan, càng để ý đến cái âm giọng hay thái độ thì càng lẩy bẩy . Cách đối phó với tình  huống này chỉ có là giả  lờ đi, nhưng kiểu " cứ từ  từ rồi khoai sẽ nhừ " , ai căng thẳng cứ căng thẳng, sao mình phải care thái độ người khác.  Ở  đây ai là người có quyền quyết . Ờ nói luyên thuyên 1 lúc thấy quên xừ  mất thái độ của người khác rồi đấy, lại thấy hớn hở , hớn hở. Sao mà lại để thái độ của người  khác ảnh  hưởng đến tâm trạng và công việc của mình nhở 



Thứ Năm, 24 tháng 9, 2020

 Mùa thu lại đến rồi đấy !

Bỗng nhiên giờ cái căn bệnh đổi mùa của mình chẳng là  cái gì so với đứa bạn thân. Mình cứ boăn khoăn tự hỏi ngày xưa mình có thế không nhỉ? Chỉ muốn hỏi bạn Amip là " ngày xưa ta có ngày nào cũng Ôi chán quá, buồn quá" trong suốt mùa đông không ? Quên mất  tần suất rồi, giờ mình chỉ biết ngày xưa mình rất u ám, cắm cảu . Còn  bây giờ thì cứ như  bạn mình đi sau mình 5 năm vậy, cứ vài hôm nó lại " tớ bị rơi tõm vào hố cảm xúc rồi ". Và cũng chẳng bởi lý do gì cả, chỉ vì thời tiết buồn buồn. Nghe có vẻ hâm, nhưng 1 đứa đã trải qua những cơn buồn buồn  như thế  thì hiểu, chỉ có điều chẳng thể giúp ích gì cho bạn, nói vài câu đùa  đùa cho nó vui thì chỉ được 3 câu nó lại quay lại " hôm qua tớ đang vui, tự dưng sáng nay lại buồn  buồn ".  Ơ  kìa, thế thì phải giả vờ lờ cái buồn đi chứ, càng nhắc nhiều về nó, nó càng đu bám vào mình, chỉ có cách giả vờ như mình hớn hở , rồi dần dần sẽ lừa được nó . Đấy kinh nghiệm chỉ có bấy nhiêu thôi . Khổ thân đứa bạn mình, nó lại mắc vào cái đồng vòng vo, lùng nhùng y như mình ngày xưa, cứ tự đào hố và tự nhảy xuống. Có điều nó đào hơi nhiều hố, và có vẻ thấy việc đào khá thú vị nên cứ đào hoài . 

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2020

Covid mùa 2


Mình nhớ đâu như  năm kia, 1 mình tự đi nhổ liền 1 lúc 2 cái răng hàm, đang đi rồi mới run run nghĩ, nhỡ đau quá ngất ra đấy thì làm sao ?Ai sẽ đưa mình về ? Mình sẽ gọi ai để đưa về nhỉ ? Ờ chắc mình sẽ gọi cho Phiêu, nó với mình vẫn là vô tư nhất, khi cần có thể trông cậy. Nhưng kịch bản không đến nỗi tệ hại như vậy, kết quả là  sau khi nhổ 2 cái răng, tối đến  mình vẫn đi tập Zumba, nhảy tưng tưng, vừa nhảy vừa nghĩ " Không biết  nhổ răng có chống chỉ định nhảy thế này không nhỉ'. Thoắt cái đã 2 năm rồi , bây giờ nhiều lúc mình cứ thấy mình yêu yếu  làm sao í. Hay biện hộ cho cái sự mệt mỏi,

Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2020

Tết Covid

Những ngày này thật là kỳ lạ, chưa từng ai sống những ngày như thế này,  hoặc tự nhốt mình trong nhà, hoặc hãnh diện khi vẫn được đi làm  hơn là phải ngồi nhà ngậm ngùi cắt lương . Mình vẫn cố gắng đi làm hàng ngày ( Không đến nỗi hãnh diện ), vì 1 chút lo lắng cho gia đình, vì 1 chút lo lắng cho công việc nếu mình ở nhà, thành ra chẳng có sự hãnh diện nào tồn tại trong mình cả. Chỉ 1 sự lo lắng nhè nhẹ, thi thoảng hoang mang khi mỗi ngày chính phủ lại ban hành 1 công văn mới, cái thì cách ly nhà với nhà, cái thì ra đường không có lý do chính đáng sẽ bị phạt. Mình trở nên quen với những thông báo cách ly trong khu dân cư, không còn giật mình sợ như khi cái tin đầu tiên nữa, và còn chẳng thèm nhớ căn hộ cách ly đấy ở tòa nào, tầng mấy .

Thứ Ba, 31 tháng 3, 2020

Thái độ

Bỗng nhiên mình nhận ra sự truyền thông có thể làm người ta mờ mắt đến nhường nào, có những nơi trên Thế Giới này hôm trước vừa bảo Cúm mùa thôi mà, hàng năm vẫn chết cả ngàn người, hôm sau quay sang bảo nguy hiểm lắm, cẩn thận nhé <= Nhận thức thay đổi là chuyện bình thường . Nhưng thế để hiểu là sự hiểu biết của con người là hữu hạn lắm , không phải chính phủ Thượng Đẳng mà đã là đúng, nhưng người dân nơi đấy tin vào sự truyền thông quay sang miệt thị dân...Châu Á lo lắng vớ vẩn, rồi hôm sau cũng từ truyền thông của chính phủ đấy mà hiểu ra sự nghiêm trọng . Mình chỉ nghĩ là tiếp nhận mọi thông tin nên trầm tĩnh 1 chút và suy xét, đừng vội chê bên này, khen bên kia. Và  cũng những người này, ngay cả khi chính khủ của họ thừa nhận là không đánh giá đúng mức độ nguy hiểm của dịch bệnh thì họ vẫn  chẳng bao giờ nhận mình sai , lại tìm ra cái cớ gì đấy khác để chê bai đất mẹ, nào là An

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2020

Covid 19

Những ngày này, mọi người dường như xa nhau hơn. Một phần là sợ vô tình ai đấy lây nhiễm cho mình, 1 phần là vì ái ngại khi hiểu cộng đồng đều sợ những sự thân ái gần bên . Cả làng nước ùa vào trách móc, lên án những ca bệnh " thiếu ý thức, không vì cộng đồng ". Mình thấy ngại ngần với những người cẩn thận. Con bé đồng nghiệp vẫn hồn nhiên không đeo khẩu trang chạy khắp phòng, không phải là mình có ý trách gì con bé , mà mình đang lo người khác sẽ tránh xa nó , vì nó là người Hà Nội, lại là 1 đứa rất hay la cà các nơi . Mình cũng thế, chạy ra hành lang thấy hàng xóm ai cũng đeo khẩu trang , mà mục đích là ra để gặp nhau, mình bỗng e dè, có ai thấy phiền khi mình không đeo khẩu trang không  ?  Đồng nghiệp bảo chị nhạy cảm quá rồi.

Thứ Năm, 19 tháng 3, 2020

Yêu không mệt !

"Yêu hay không là điều thứ yếu, bên nhau không mệt mới là điều quan trọng"
Ờ cái câu này, chưa chắc đã đúng hoàn toàn, là bởi nếu trong lòng có tình yêu thì người ta mới có thể làm nhiều thứ không mệt, Bởi vậy nên đổi lại là " Yêu nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là yêu bao lâu, bên nhau không mệt mỏi mới là điều quan trọng " . Rồi mình nhìn lại, mình thấy thằng nhóc bên cạnh mình 13 năm , lúc bé nó gào mồm ra khóc ngằn ngặt, nhìn cái mẹt như quả táo tầu quắt, co rúm vào, đỏ như cà chua, thấy ghét. Cơ mà lúc đấy nghĩ " Mình sinh ra được 1 đứa bé thế này cũng đâu có dễ dàng gì, khổ bao nhiêu mình cũng sẽ chịu được " . Cứ vậy mà mạnh mẽ vượt qua những đêm ngồi ôm con không ngủ . Lớn hơn tí nữa, con số tuổi lên đến hàng chục, nó vẫn bắt mình ...chùi đít cho nó mỗi khi đi vệ sinh, và mỗi lần gọi " Mẹ ơi, con xong rồi ", thì mẹ nó lại lật đặt chạy vào WC, vừa nín thở , vừa luôn miệng lẩm bẩm " Có ai 10 tuổi còn gọi mẹ rửa đít cho thế này không hử ? ", thì nó sẽ nhìn mẹ bằng ánh mắt vô cùng biết ơn và thủ thỉ " Mẹ ơi con yêu mẹ lắm ".

- Hử ? yêu mẹ vì mẹ rửa đít cho con hả ? Sao lại cứ bầy tỏ tình yêu vào lúc kém lãng mạn như thế chứ ?

Và chuyện này lặp đi lặp lại mỗi ngày cho đến tận khi có con mèo. Thằng nhóc đổi từ vị trí được phục vụ chuyện vệ sinh cá nhân chuyển thành con sen chuyên đi hốt shit cho mèo. Ban đầu nó căng thẳng lắm :

- Mẹ ơi, lúc hốt mứt cho mèo, mồ hôi con cứ túa ra, nhiều lắm í, con thấy căng thẳng kinh khủng.

Sau 1 tuần, thằng nhóc có vẻ quen với công việc mới, không còn " mồ hôi túa ra" nữa

Mẹ cũng được miễn việc xé giấy , phụt nước cho cậu, giờ chỉ còn phải ngồi canh cửa nhà vệ sinh mỗi tối, trước khi đi ngủ, hoặc đang đêm bất ngờ cậu buồn tè nữa thôi. Kể ra cũng là 1 bước tiến lớn trong cuộc đời làm mẹ .Bằng ấy việc chưa là gì so với việc hò hét nhau học, làm việc nhà, ý thức về cuộc sống, về cư xử với người thân, có mệt không, có chứ, và cả stress nữa mỗi khi mẹ con cau có giận hờn nhau. Nhưng mình chưa bao giờ có ý nghĩ " Mình sẽ không ở bên nhau , vì mệt quá rồi " , vậy là vì tình yêu nên sẽ ở bên nhau không mệt, và mình là người thân của nhau, nên cho dù có những lúc ghét quả táo tầu héo đấy lắm , nhưng sẽ kiên trì ở bên nhau mãi thôi

" Mẹ phải cảm ơn con, vì nhờ có sinh con ra nên mẹ mới được lên chức mẹ đấy nhé "

Uh, con không được chọn là có hay không sinh ra nhưng, nhưng mà được nuôi thì nhớ phải biết điều đấy, không thì mẹ cho ăn bánh mì không, không có pizza hay xúc xích gì đâu nhá .

Thứ Hai, 16 tháng 3, 2020

Hoang mang

Hoang mang về bệnh dịch có ở khắp nơi . Mình cảm nhận là mọi người né người Hà Nội nói chung, và né mình nói riêng. Có cảm  giác khó chịu không , có chứ. Nhưng rồi đọc tin tức ở Mỹ, khi 1 người phụ nữ trong quán cafe hắt hơi, mọi người hoảng sợ co người lại, liên tục xịt nước sát khuẩn và họ giải thích " Tôi chỉ đang làm vệ sinh thôi " . Tự dưng nghĩ : chỉ là  phản ứng tự vệ thôi mà, ai cũng có quyền bảo vệ sức khỏe của bản thân mình và gia đình, cẩn thận là đúng, chẳng ai có ý gì cả , chỉ là mọi người đang quá hoang mang và lo sợ . Đừng trách cứ gì mọi người, phản ứng tự vệ trước nguy hiểm đến từ không khí, chẳng thể nhìn thấy từ mắt thường, mọi thứ giống hệt như các bộ phim kinh dị của Mỹ về Zombi, về 1 loài sinh vật khủng khiếp nào đó xâm chiếm trái đất, bất cứ nơi nào đều bị nhiễm bệnh khi loài đó bò đến .

So đọ

Mình cứ bảo là chỉ cần soi xét bản thân mình thôi, đừng nhìn sang bên cạnh làm gì, cái tâm lý so sánh nó sẽ tạo ra 1 mầm mống ghen tỵ " Mình làm nghiêm túc thế này, nó làm hời hợt thế kia => Thế là không công bằng cho những người làm nghiêm túc ". Xong lại nảy sinh ý nghĩ " hay là mình cũng làm kiểu cho có như người kia ". Xong lương tâm lại bảo ' Không, làm cho ra làm, không vớ vẩn thế được . Viết đến đây thì cũng hiểu ra 1  điều, mình làm nghiêm túc như thế nào là bản thân mình biết , nhiều người xung quanh biết . Cho dù không nói ra, nhưng mọi người  tôn trọng sự nghiêm túc mình đã thực hiện, và hơn nữa, chính bản thân mình cũng cảm thấy đấy là việc nên làm . Vậy nên cứ nghiêm túc và thực hiện đúng trách nhiệm,  cái mình cho là đúng đi nhé . Lần nữa, đừng so đọ với xung quanh làm gì , bình tĩnh làm công việc của mình chẳng sợ thiệt đi đâu cả . 

(Tâm sự của của những ngày phải khai báo dịch tễ và tình trạng sức khỏe trong dịch Covid- 19 )

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2020

Sars CoV - 2

Có những thứ có khả năng lây lan nhanh hơn cả dịch bệnh , đấy là nỗi sợ. Mình cứ bị ám ảnh mãi bởi thái  độ của mọi người với em Nhung. Mình không bảo em ấy vô tội, nhưng sự cuồng nộ của đám đông lao vào  sỉ vả, làm mình thấy những con người đấy chẳng  có chút lương thiện nào cả . Tại sao mình đi tìm 1 người  đàn ông " bao dung", là vì ai cũng có lúc mắc sai lầm, ai mà biết mình làm thế là sai lầm, là gây ra hậu quả lớn nhường nào thì đã biết dừng lại, nhưng chẳng phải lúc nào cũng đúng. VÌ thế lao vào ăn thịt nhau bằng những lời  lẽ làm tổn thương, có ích gì ? Mọi thứ sẽ quay trở lại như chưa từng có lỗi lầm, hay sẽ có  tác dụng ngăn ngừa những sai lầm tiếp theo giống như  vậy ? Không phải đâu ạ , sai lầm có thể gây hậu quả như nhau, nhưng lý do, nguyên nhân để gây ra những hậu quả đấy thì chẳng khi nào giống nhau cả. Rồi có những lúc như  ma sui quỷ khiến, chỉ trong  1s có khi người ta sai ngớ ngẩn mắc lỗi ngay được . 

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2020

Đơn giản cảm xúc tiêu cực

Gọi tên ( dán nhãn ) cảm xúc bằng 1 từ đơn giản nào đấy, nghiên cứu chỉ ra rằng nếu bạn cố gắng kiểm soát cảm xúc tiêu cực , nhìn bề ngoài bạn có vẻ ổn, thực ra bên trong bạn lại đang chịu 1 sự kìm nén, lâu dần sẽ dẫn đến stress. Hãy đặt tên cho cảm xúc tiêu cực đó để nhìn thẳng vào nó và thật đơn giản hóa mọi chuyện. Vậy mình sẽ đặt tên cho cảm xúc tiêu cực sáng nay là " nghiêm khắc với nhân viên ". Sao mình phải ngại khi nhân viên sai mà còn phải giữ giọng nhẹ nhàng âu yếm => Sai cần được nói thẳng để biết mình sai ở đâu, tránh cuối năm cuối tháng cứ nghĩ mình làm tốt lắm, tốt hết mức có thể rồi . Công việc được giao tốt nhất là làm 1 cách hoàn hảo, đừng để ai chạy theo dọn đi dọn lại bãi chiến trường của mình, hoặc là làm cái gì cũng hỏi, làm đến đâu cũng hỏi , đầu còn có tác dụng dùng để sáng tạo đấy 
Thứ 2: Đối với phản ứng của nhân viên : uh, nếu em có phản ứng tốt thì cả 2 cùng thuận lợi. Nếu ngược lại, nhân viên giận dỗi, không vừa ý, QL phải dịu giọng. Không có chuyện ngược đời thế được . Không ai trả lương cao cho người làm việc dễ . Chưa tốt thì biết lỗi sửa sai  thay vì mặt nặng mày nhẹ với quản lý . Ngược lại, Ql mà sợ thái độ của nhân viên thì ai cần thuê 1 người như thế. Cái giá của Ql là phải chịu được áp lực=> Nhân viên dễ bảo hay không cũng xử lý, đối phó được hết . Nặng có nặng, nhẹ có nhẹ 
Vậy đi nha 

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2020

Đầu năm

Những ngày đầu năm mới, tin tức về dịch bệnh Corona lây nhiễm từ TQ ra  toàn TG làm cho bất cứ người nào thơ ơ cũng phải để ý. Mình không thích cái cách mọi người thổi phồng nó to quá, làm cho cuộc sống đảo lộn, và  đi đâu làm gì cũng bàn tán. Chỉ là cảm giác không muốn xáo trộn cuộc sống của mình . Hà Nội bắt đầu những ngày âm u, không có mặt trời, mình có thể dễ dàng nổi cáu bất cứ lúc nào, với những thứ nho nhở . Tự đánh lạc hướng mình bằng cách tự nhủ " đừng tập chung vào bất cứ ai , chỉ tập trung vào 1 công việc gì đó ". Mình đã đặt 4 quyển sách online, mà lâu rồi, chẳng có cuốn sách nào gây ấn tượng với mình đến nỗi đọc thâu đêm suốt sáng . CÓ những khi im lặng như 1 cái bóng, không buồn thổ lộ than thở , vì  khi mình nói ra thì  bỗng nhiên những lời an ủi, động viên mình nhận lại thật là lý  thuyết sáo rỗng. Cái này là do cảm giác của mình. Hôm trước đọc được mấy thứ rất hay ho " Cuộc sống của mình chỉ có 10% là do ngoại cảnh ảnh hưởng, còn 90% được quyết định bởi thái độ của bạn " . và rằng " cuộc sống sẽ tốt hơn khi bạn ngừng than vãn " , Mình vẫn rất nhớ 1 câu ngạn ngữ đọc được từ hồi lớp 9 " Hoạt động sẽ đánh bóng trở lại tâm hồn bạn " . 
Cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng, vì  nội tâm của mỗi người là quá phức tạp....

Thứ Năm, 2 tháng 1, 2020

Áp lực

Có những lúc mình cảm thấy mình đang bị áp lực " chẳng bởi cái gì cả ", nhưng hóa ra không phải. Mình là đứa quá nhạy cảm, nên cái " chẳng có gì " đấy chính là có thật . Chỉ là mình cảm nhận thấy nó từ sớm quá , chưa rõ hình hài, và cứ tự trấn an mình là " chuyện đấy nhỏ thôi mà ". Và vì nó quá lờ mờ nên mình càng không biết phải làm gì để giải quyết cái không rõ ràng đấy. Nghe có vẻ rất loằng ngoằng, nhưng vấn đề nhân sự và tâm lý  của con người luôn chưa bao giờ là dễ. Có cách dễ nhất để giải quyết 1 đứa trẻ hờn dỗi đấy là cứ lơ nó đi, cho đến 1 lúc nào đấy, cái trò thi gan ai là người lên tiếng trước, kẻ đó sẽ là người ngửa bài, Mình không bị động là được, nhưng cũng không thể là người quản lý chạy theo xem nhân viên buồn vui thế nào, tâm sinh lý ra làm sao để dỗ dành. Quan điểm là " không để tâm trạng của kẻ khác ảnh hưởng đến tâm trạng của mình ". Và có những khi chính mình là người cần tạo ra sự xáo động , 1 sức ép để nhân viên buộc phải phát triển và hoàn thiện  bản thân mình. Không dễ nếu ngần ngại áp lực, Nhưng để có thể phát triển, để không ai là duy nhất không thể thay thế thì bắt buộc phải có kế hoạch , từ những công việc tưởng chừng chéo nghoe, những cảm giác không rõ hình hài như vậy, thực chất ra đấy là việc cần làm . Không có cái được gọi là việc nhẹ lương cao, Không nhất thiết là chỉ chăm chăm vào việc chi tiết , chẳng phải các chủ tịch chỉ có việc là ngồi và ngắm nghía từ xa , vạch ra đường lối để người khác đi theo đó sao. Nghe có vẻ dễ, nhưng áp lực là lớn và không dễ. Cố lên, mình đang làm đúng rồi . Nếu dòng suối không quanh co và con đường luôn trải đầy hoa hồng thì thành công nào đến dễ dàng thế ư ?