Trang
Nhãn
- Bạn và tôi (110)
- Hành trình lớn (4)
- image (50)
- Mập mạp (5)
- Nghệ thuật sống (2)
- Nhặt nhạnh (14)
- Thư giãn (16)
- Truyện (4)
Thứ Ba, 28 tháng 3, 2017
Bệnh viện (30/9/2010)
"Xong hết rồi...tất cả xong hết rồi!"
Mập mạp lầu bầu trong miệng rồi thở dài thườn thược. Hơn 24 năm giữ thân như ngọc để cuối cùng vào 5 ngày trước bị một bà y tá xa lạ nào đó nhìn thấy sạch sẽ. Đúng ra mập mạp đã yêu cầu bác sĩ để tự mình làm vệ sinh cá nhân trước khi phẫu thuật nhưng vì để đảm bảo điều kiện vô trùng nên bị bác sĩ từ chối thẳng thừng. Không còn cách nào khác, mập mạp đành yêu cầu thuốc ngủ để đỡ khó xử cho cả hai.
Cứ tưởng tượng ra trong lúc ngủ, bị bà y tá lột trần rồi còn sờ mó lung tung, mập mạp thật có cảm giác muốn nhảy sông.
"Bây giờ không lẽ tìm cho ra mụ y tá kia rồi bắt mụ chịu trách nhiệm?"
Đêm qua Bác không ngủ (31/8/2010)
Lại mất ngủ...vì một tin nhắn của chỉ một người...35 lần=35 đêm...trong vòng 10 tháng...nếu không phải người này vô tâm...nó sẽ...hừm....nó có cảm giác muốn chém người...
...Được rồi...e hèm...người có đi học thì không được dao búa như vậy...nó phải bình tĩnh...người mập khi giận rất dễ "đứt bóng" ...vì tính mạng của bản thân, nó phải hết sức bình tĩnh...đi tắm cho hạ nhiệt...sau đó uống chút nước mát...mô phật...thiện tai thiện tai...
...Được rồi...e hèm...người có đi học thì không được dao búa như vậy...nó phải bình tĩnh...người mập khi giận rất dễ "đứt bóng" ...vì tính mạng của bản thân, nó phải hết sức bình tĩnh...đi tắm cho hạ nhiệt...sau đó uống chút nước mát...mô phật...thiện tai thiện tai...
Sống chậm (9/9/2010)
Hành động của mập mạp ngày càng chậm chạp...suy nghĩ nhiều hơn nhưng hành động ít đi. Đây là một phương pháp mà mập mạp đang cố gắng luyện tập...sống chậm!
Rất nhiều năm hoài niệm để ngộ ra rằng mình vẫn còn là trẻ con...vẫn suy nghĩ ấu trĩ, hành động thiếu chính chắn và mắc phải những sai lầm không cách gì cứu vãng. Vậy là mập mạp bác bỏ đi ý nghĩ vẫn thường tồn tại lâu nay..."mình là đàn ông"...đổi lại thành..."mình là con nít". Mập mạp là con nít...một đứa con nít to béo 24 tuổi 6 tháng...Vì là con nít nên mập mạp hay hoài nghi chính suy nghĩ của mình...suy nghĩ một vấn đề nào đó, mập mạp thường bỏ ra thời gian gấp 2-10 lần lúc trước. Ăn một chén cơm có khi gần 2 giờ mới xong (lúc trước là 2 phút)...mỗi một đũa cơm đều ngập màu suy nghĩ...về tất cả những thứ sai lầm từng mắc phải...
...Là thứ tâm kết về người con gái ấy vẫn còn gút mắc...không phải vì nhung nhớ mà vì cảm thấy khi trực tiếp có lỗi với người đó thì mập mạp lại gián tiếp có lỗi với bản thân...Rõ ràng, đạo tâm của mập mạp đã bị thương tổn từ lúc nó quyết định làm chuyện xấu...Vốn dĩ mập mạp tôn thờ sự sòng phẳng...có lỗi với người khác thì đồng nghĩ nợ lại người ta...mập mạp rất ghét cảm giác thiếu nợ ai...cuối cùng thì trong danh sánh những người nó mắc nợ, ngoài cha mẹ là mặc định thì lại xất hiện thêm người con gái này...
...Đáng tiếc...thứ mắc nợ này không thể trả. Cứ như nợ cha nợ mẹ thì dù trả mãi không hết nhưng vẫn có cơ hội trả...đằng này thì tuyệt đối không có cơ hội...
...Mập mạp hiểu rằng nó cần sự tự tha thứ...cái quá trình này không đơn giản chút nào...như cái kiểu vào chiều chủ nhật...chui vào cái tủ trong nhà thờ rồi xưng tội với cha sứ...mà thật ra mập mạp không thể chui lọt vào cái tủ đó...Nó lại nhớ về cái lần nó đi địa đạo Củ Chi... phải đứng ngoài địa đạo vì cùng nguyên nhân...thật bất nhẫn...lúc đó nó dường như hiểu ra tâm trạng của lính Mỹ khi truy kích VC...đứng ngoài địa đạo ngửi mùi khoai mì hấp nhưng không vào chia phần được...hết sức bực bội...
...Cảm giác thích một người là như thế nào, mập mạp đã hoàn toàn thấu hiểu. Cũng giống như món canh rau mà mập mạp thích ăn...đơn giản chỉ vì nó ngon...mất người đó, đồng nghĩa phải... nấu nồi canh khác...Yêu giống như đói bụng mà phải ăn me...Nhớ cũng là đói bụng mà đang nghĩ về món gà ăn mày...Không thể tự tha thứ? Có lẽ là đầy hơi, ợ chua...Tự tha thứ? Uống thuốc xổ!
Chia sẻ:
Bài viết: Sống chậm
Nguồn Zing Blog
Rất nhiều năm hoài niệm để ngộ ra rằng mình vẫn còn là trẻ con...vẫn suy nghĩ ấu trĩ, hành động thiếu chính chắn và mắc phải những sai lầm không cách gì cứu vãng. Vậy là mập mạp bác bỏ đi ý nghĩ vẫn thường tồn tại lâu nay..."mình là đàn ông"...đổi lại thành..."mình là con nít". Mập mạp là con nít...một đứa con nít to béo 24 tuổi 6 tháng...Vì là con nít nên mập mạp hay hoài nghi chính suy nghĩ của mình...suy nghĩ một vấn đề nào đó, mập mạp thường bỏ ra thời gian gấp 2-10 lần lúc trước. Ăn một chén cơm có khi gần 2 giờ mới xong (lúc trước là 2 phút)...mỗi một đũa cơm đều ngập màu suy nghĩ...về tất cả những thứ sai lầm từng mắc phải...
...Là thứ tâm kết về người con gái ấy vẫn còn gút mắc...không phải vì nhung nhớ mà vì cảm thấy khi trực tiếp có lỗi với người đó thì mập mạp lại gián tiếp có lỗi với bản thân...Rõ ràng, đạo tâm của mập mạp đã bị thương tổn từ lúc nó quyết định làm chuyện xấu...Vốn dĩ mập mạp tôn thờ sự sòng phẳng...có lỗi với người khác thì đồng nghĩ nợ lại người ta...mập mạp rất ghét cảm giác thiếu nợ ai...cuối cùng thì trong danh sánh những người nó mắc nợ, ngoài cha mẹ là mặc định thì lại xất hiện thêm người con gái này...
...Đáng tiếc...thứ mắc nợ này không thể trả. Cứ như nợ cha nợ mẹ thì dù trả mãi không hết nhưng vẫn có cơ hội trả...đằng này thì tuyệt đối không có cơ hội...
...Mập mạp hiểu rằng nó cần sự tự tha thứ...cái quá trình này không đơn giản chút nào...như cái kiểu vào chiều chủ nhật...chui vào cái tủ trong nhà thờ rồi xưng tội với cha sứ...mà thật ra mập mạp không thể chui lọt vào cái tủ đó...Nó lại nhớ về cái lần nó đi địa đạo Củ Chi... phải đứng ngoài địa đạo vì cùng nguyên nhân...thật bất nhẫn...lúc đó nó dường như hiểu ra tâm trạng của lính Mỹ khi truy kích VC...đứng ngoài địa đạo ngửi mùi khoai mì hấp nhưng không vào chia phần được...hết sức bực bội...
...Cảm giác thích một người là như thế nào, mập mạp đã hoàn toàn thấu hiểu. Cũng giống như món canh rau mà mập mạp thích ăn...đơn giản chỉ vì nó ngon...mất người đó, đồng nghĩa phải... nấu nồi canh khác...Yêu giống như đói bụng mà phải ăn me...Nhớ cũng là đói bụng mà đang nghĩ về món gà ăn mày...Không thể tự tha thứ? Có lẽ là đầy hơi, ợ chua...Tự tha thứ? Uống thuốc xổ!
Chia sẻ:
Bài viết: Sống chậm
Nguồn Zing Blog
Để thoáng gặp ở kiếp này ( 16/9/2010)
Hôm nay, mập mạp vô tình gặp một vị tăng lữ kỳ lạ. Ông đã rất già, chân đất từng bước ôm thiện bình khất thực. Trời lúc trưa bỗng nắng như đổ lữa. Mặt đường trải đá xanh ở hướng ra thị xã nóng cháy, hơi đất bốc lên ngùn ngụt đến nghẹt thở. Ộng vẫn từng bước đi dưới nắng trưa, từng bước một, mỗi bước bằng một bành chân, mủi chân sau chạm được gót chân trước, đầu không tóc cũng không che...
Mập mạp đang chở thức ăn gia súc, lái xe lơn tơn trở về nhà. Đi ngang nhà sư, ngoái nhìn...Chạy được 50m nữa, không biết trời xui đất khiến thế nào mà mập mạp bỗng quay đầu xe ngược lại để chạy về phía chợ của thị xã...chỉ để mua một cái gì đó gọi là đồ chay. Một ít xôi ngọt, vài gói mì chay ăn liền, một chai sữa đậu nành...phóng xe bán sống bán chết để trở lại nơi từng lướt ngang qua nhà sư. Không phải vì cái gì cả, cũng không suy nghĩ gì, chỉ đơn giản là muốn làm vậy.
Mập mạp đang chở thức ăn gia súc, lái xe lơn tơn trở về nhà. Đi ngang nhà sư, ngoái nhìn...Chạy được 50m nữa, không biết trời xui đất khiến thế nào mà mập mạp bỗng quay đầu xe ngược lại để chạy về phía chợ của thị xã...chỉ để mua một cái gì đó gọi là đồ chay. Một ít xôi ngọt, vài gói mì chay ăn liền, một chai sữa đậu nành...phóng xe bán sống bán chết để trở lại nơi từng lướt ngang qua nhà sư. Không phải vì cái gì cả, cũng không suy nghĩ gì, chỉ đơn giản là muốn làm vậy.
Đơn xin làm mèo
Kính gửi: Em yêu
Anh tên là: Mập mạp
Nghề nghiệp: Chồng em
Dân tộc: Kinh
Tôn giáo: Gia đình
Kính chuyển đến em một yêu cầu tha thiết như sau:
- Đã bao nhiêu năm nay anh sống trong cùng một nhà với em. Trước khi ở tình trạng này, hai đứa mình đã trải qua tất cả các thủ tục và tình cảm cần thiết: có yêu, có viết thư, có đi xem phim, có đám cưới và trong đám cưới có nhận phong bì.
Anh tên là: Mập mạp
Nghề nghiệp: Chồng em
Dân tộc: Kinh
Tôn giáo: Gia đình
Kính chuyển đến em một yêu cầu tha thiết như sau:
- Đã bao nhiêu năm nay anh sống trong cùng một nhà với em. Trước khi ở tình trạng này, hai đứa mình đã trải qua tất cả các thủ tục và tình cảm cần thiết: có yêu, có viết thư, có đi xem phim, có đám cưới và trong đám cưới có nhận phong bì.
Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017
10/3 - Đi làm ngày nghỉ
Sáng nay lẽ ra được nghỉ mà phép thử tương đương có vấn đề nên lại tự đi xe máy 20km đến công ty, mưa phùn ẩm ướt. Làm được 1 việc có ích trước khi đi làm là đưa con trai đi học, nịnh nọt bạn í ăn bữa sáng, lâu lắm rồi mới được đưa bạn ấy đến cổng trường xách ba lô và thơm thơm vào má " Chúc con yêu 1 đi học vui vẻ nhé " bạn ấy chào lại " con chào mẹ yêu" <= nghe sến sẩm hết chỗ nói.
Thứ Tư, 8 tháng 3, 2017
8/3
Hôm rồi, HP gửi cho cái link của bác nào đấy chủ tịch nước nói rằng phụ nữ là người thắp lửa gia đình, cũng vào thử đọc, cảm giác như 1 bài mị dân, máu trong người sôi lên. Chẳng phải vì bài viết nói sai mà là cái giọng điệu kiểu 1 nghìn năm vẫn thế, ca ngợi công lao của chị em phụ nữ, vai trò quan trọng này kia. Các bác ạ, chẳng có ai là người không quan trọng cả, cứ thử cả thế giới này chỉ có toàn người phụ nữ thắp lửa mà không có đàn ông sưởi ấm xem. Chúng tôi tự biết vai trò của mình, không phải khen bằng cái giọng sáo rỗng như thế. Quan tâm đến phụ nữ hay không, không phải thể hiện bằng cách ngày này ra chợ mua 1 bó hoa bán nhan nhản đầy đường là xong . Quan tâm là biết người phụ nữ của mình thích cái gì, cần gì (trong 365 ngày thì nhiều và lâu quá nên chỉ cần biết họ cần gì nhất trong ngày này thôi ).
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)