Những ngày này thật là kỳ lạ, chưa từng ai sống những ngày như thế này, hoặc tự nhốt mình trong nhà, hoặc hãnh diện khi vẫn được đi làm hơn là phải ngồi nhà ngậm ngùi cắt lương . Mình vẫn cố gắng đi làm hàng ngày ( Không đến nỗi hãnh diện ), vì 1 chút lo lắng cho gia đình, vì 1 chút lo lắng cho công việc nếu mình ở nhà, thành ra chẳng có sự hãnh diện nào tồn tại trong mình cả. Chỉ 1 sự lo lắng nhè nhẹ, thi thoảng hoang mang khi mỗi ngày chính phủ lại ban hành 1 công văn mới, cái thì cách ly nhà với nhà, cái thì ra đường không có lý do chính đáng sẽ bị phạt. Mình trở nên quen với những thông báo cách ly trong khu dân cư, không còn giật mình sợ như khi cái tin đầu tiên nữa, và còn chẳng thèm nhớ căn hộ cách ly đấy ở tòa nào, tầng mấy .