Hình như đâu đấy ở năm ngoái, hay năm kia mình cũng có cảm giác này rồi, ấy là khi mọi người tìm đến mình để trút bỏ những rắc rối của họ: rằng tại sao họ lại thấy không vui, tại sao mình tốt mà mọi người lại trách mình, khi ấy mình có cảm giác như đang bị kéo tụt xuống, càng cố ngoi lên mà cứ bị ngụp xuống, như bị người chết đuối kéo theo, đến chìm mất. Không hiểu người xưa bạn Amip có cảm giác đấy không khi 1 đứa u uất là mình mỗi mùa đông đến lại thức chong chong đến 1h đêm, bất cứ lúc nào cũng có thể lên cơn, và lải nhải về những khó chịu . Vẫn nhớ rất rõ là bạn ấy đã kiên trì như thế nào, vớt mình lóp ngóp từ trong hố lên . Tự dưng lại thấy nhớ bạn ấy thế ''Bất cứ khi nào Moon cần, em đều sẽ có mặt'' và đến giờ bạn ấy bỗng trở lên lặng lẽ vô cùng, mình đã bỏ thói quen nhắn tin trên mess nên thật hiếm khi để ý đến cái đèn xanh của mọi người. Mình đã có người bạn tốt và tận tâm đến thế, ấy vậy mà bây giờ mình lại không thể kiên trì được với 1 người bạn khác của mình , là mình không đủ sức, hay mình không đủ tốt ? Hay mình không biết cách. Mình biết rằng mình vẫn bị ảnh hưởng nhiều bởi những câu chuyện ảm đạm, đuối theo, và... không muốn chìm theo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Link : (không biết cách chèn, khi nào biết cách sẽ chèn :D )
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]