Trang
Nhãn
- Bạn và tôi (110)
- Hành trình lớn (4)
- image (50)
- Mập mạp (5)
- Nghệ thuật sống (2)
- Nhặt nhạnh (14)
- Thư giãn (16)
- Truyện (4)
Thứ Ba, 15 tháng 1, 2019
Đánh giá
Cái hồi ngày xưa ( Có thể cả bây giờ ), chẳng hiểu sao trong 1 số trường hợp mà xúc động quá thì mình cũng sẽ rơm rớm nước mắt. Thế nhưng lần đầu tiên trong đời mình có cảm giác ác cảm với những giọt nước mắt, làm chưa tốt thì nghe người khác nhận xét vài câu, vui vẻ lắng nghe và sửa sai đấy mới là cách phản ứng đúng. Ngược lại, làm việc không có phương pháp, không có mục tiêu theo kiểu làng xã , việc của người khác, tự mình làm, làm không nổi thì lu loa lên kiểu " Ối dời ơi sao tao khổ thế này '' . Chưa làm tốt cũng chẳng có gì là to tát như trời sập cả, nhưng lại nhận thức theo kiểu '' Em làm thế nào mọi người đều biết " rồi khóc lóc lu loa nức nở , Biết cái đầu em á , cái gọi là mọi người ở đây chẳng 1 ai có thể bào chữa cho em nửa câu về hiệu quả em mang lại , nghe như kiểu bị mụ trưởng phòng làm cho bị hàm oan hay cư xử thậm tệ cả . Làm thế bao giờ tiến bộ được, nhìn mà ngao ngán , thấy tiếc cái công mình chỉ bảo bao lâu nay . Đấy ai bảo cứ khóc lóc là auto đáng thương đâu
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
&_&
Trả lờiXóaƠ này, có comment mà gmail không báo đâu, khác trước thế chứ
Xóa