Thứ Hai, 30 tháng 10, 2017

Phải vui

Mặc dù sáng thứ 2 rất bận, nhưng mình không thể không viết. Cái cuộc sống này dường như mình cứ cố nhoi lên thì những người khác lại vô tình kéo mình chìm xuống theo cái mớ hỗn độn của họ . Một bạn học ấm ức với vợ, đòi bỏ vì cái lý do rất lãng xẹt :
- Bà ấy rất máu lạnh với anh , anh đi công tác cũng không thèm hỏi han, thế chết dọc đường thì sao, thế thì yêu thương gì ?'
- Thế anh có thương chị ấy không mà đòi người ta thương anh, chị ấy đi công tác anh có gọi điện hỏi thăm không ?
- Làm gì có chuyện đấy, chỉ có vợ hỏi anh chứ sao anh phải hỏi vợ .

Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2017

Học

Kể cho em nghe chuyện học, thằng bé phải kiểm tra liền 3 môn 1 tiết trong 1 ngày hôm nay, chiều qua ta chỉ nghĩ là 2 môn, đến tối cô giáo mới nhắn là kiểm tra 3 môn. Ta cảm thấy bất lực vô cùng , cảm giác như là mọi sự cố gắng của ta lúc này đều vô ích . Ta bắt đầu thấy bực mình, muốn đổ lên đầu ai đó, ta thấy khó chịu vì việc học đâu phải việc của ta, tại sao lại phải đi tìm câu hỏi mà thằng cần học thì vở viết trắng trơn ? Tại sao ta phải tìm cách học đơn giản nhất mà 1 đứa cần học lại chẳng quan tâm ? Túm lại là rất cau có.

Wake up

Mình bỗng nhận ra rằng viết ra là 1 cách rất tốt để nuôi dưỡng tâm hồn, không để nó bị quá khô héo. Viết khi nghĩ rằng ( hoặc tưởng rằng) chỉ có mỗi mình mình và tên hàng xóm biết với nhau, để có thể tự do luyên thuyên không đầu, không cuối, không bị bắt bẻ viết thế này là " Thiếu logic", " văn thì hay mà quy trình thì quá tệ ", dạo này bị viết rất nhiều quy trình và sửa quy trình cho mọi người, cái thứ ngôn ngữ former cứng nhắc, ít cảm xúc đấy cố hoài vẫn bị chê :D

Thứ Sáu, 27 tháng 10, 2017

Phải lớn



Cái con bé trong ảnh, đến lớp 12 vẫn còn được 10,0 môn toán, mình thì cả năm cấp 3 chẳng có lấy được 1 điểm 10, mà nó còn học chuyên sư phạm đấy.
- Nhưng em thấy 10,0 cứ ...bệnh bệnh sao ấy. - Đứa  tổ trưởng châm chọc .
 Bề ngoài nó dường như luôn vui vẻ, nhưng bên trong, nó có những đợt stress trầm trọng, bởi những lý do rất lãng xẹt:  Người mà nó để ý chẳng để tâm đến cảm xúc của nó, đứa bạn thân có tính cách giống y như nó bỗng nhiên giận nhau cả năm trời " Chẳng ai

Thứ Năm, 26 tháng 10, 2017

Ngủ đông

Dear Amip
Hàng ngày ta cứ viết mail kiểu " Dear all..." Như thế đấy, nghe nó cứng nhắc, chán òm, nhưng ta cũng không dám mở đầu mail bằng câu " Hi, các bạn, chúc 1 ngày tốt lành, cuối tuần vui vẻ nhé 1 "



Mỗi sáng ta luôn tự nhủ mình sẽ không để cái thời tiết ủ ê này đánh bại, chưa vào đông đâu, mới là mùa thu, cái mùa mà thông thường ta rất thích thú. Ta  cũng muốn được đi chơi để hít thở không khí dễ chịu này, nhưng dường như cái thời tung tăng khắp nơi với máy ảnh trên tay, uốn éo các kiểu đã xa lắm rồi. Đến giờ ta nghĩ cũng không biết sẽ rủ ai đi cùng, và cũng chẳng buồn mặc đẹp đứng trước ống kính. Đến giờ các ngày nghỉ cuối tuần trôi đi thật vội vã, cảm giác thứ 2 ập đến mà còn chưa biết đâu là ngày nghỉ. Chỉ quanh quẩn 1 lúc nấu nướng , dọn sơ sơ cái nhà ( Gọi là sơ sơ vì chẳng bao giờ thấy nhà cửa đủ gọn gàng cả ) là đã đến trưa, ngủ 1 cái đã hết chiều, tối đến rồi, ôn bài để thứ 2 đi học thôi. Có vẻ là 1 bà mẹ rất mẫu mực, có bình an , không sôi động, gọi là ổn, không buồn, nhưng tẻ. Nếu bây giờ nói chuyện với ta, em sẽ chẳng còn thấy thú vị nữa, vì giờ ta chỉ biết nói chuyện kiểu rất ...boss " Bạn A làm cái này, bao giờ thì xong , kế hoạch tháng đã gửi chưa ? Thống kê số liệu cho chị" với con thì " Con phải cố gắng lên chứ, không là già mẹ phải đi bán nước chè nuôi con đấy " .