Chị giúp việc chăm sóc cho mẹ có khuôn mặt ...không hiền. Lông mày xăm đen, gò má cao. Mình vào thăm chị soi mình từ đầu đến chân, khen người mình nhỏ nhắn, khen đôi giầy của mình đẹp rồi quay sang nhận xét chị gái ra sao. Mẹ là người thẳng tính, tuy chị chăm sóc mẹ cẩn thận nhưng mẹ không ưa cái lảnh lót khéo léo của chị , mẹ mắng " mày nói ít thôi ". Chị vẫn cười giả lả, cái cười cam chịu của người đi làm thuê quen với sự cáu kỉnh của người bệnh. Chị tính phí đắt hơn những người khác, có thể đấy cũng là lý do mẹ không ưa chị. Có lần vào viện thấy chị đi boot đen, mặc váy đen, nhẫn vàng đeo vài cái, khuyên tai vàng, vòng cổ cũng vàng nốt ( mình thì cái thời đeo vàng xa xôi rồi, giờ chỉ còn dây sắt đeo cổ thôi ). Cuối tuần chị có việc gia đình phải về quê, nghe đâu sang đất sang cát gì đó cho bố chồng và giới thiệu cho mẹ 1 chị giúp việc khác.
Chị này nhìn chất phác hơn. Lân la hỏi chuyện sao chị làm nghề này và bắt đầu công việc từ bao giờ. Chị kể chồng không kiếm ra tiền thì mình phải chịu khó đi làm thôi. Mỗi người bệnh có 1 cách chăm khác nhau, chăm người cấp cứu là khổ nhất, phải thức suốt đêm, ngồi trên ghế trông, không được ngủ. Người ung thư chăm 1 kiểu, người suy thận chăm kiểu khác. Chị lại kể chị làm cả việc phục vụ Cave nữa. Con bé đấy hồi chị phục vụ nó cách đây 6 năm là 24 tuổi, xinh lắm, mà khách có nó toàn người lắm tiền. Tủ quần áo của nó nhiều lắm, 1 tủ toàn váy, 1 tủ toàn đồ bơi, 1 ngăn toàn coocxe , 1 ngăn toàn xilit, mà mấy đồ đấy toàn đắt tiền nhưng nó chỉ dùng 1 lần rồi vứt. Đêm khách của nó đến chơi rồi đánh bài hết đêm , chị phải hầm gà lấy nước cốt mang lên cho cả đám uống, còn thịt thì chị ăn, ăn mãi không hết cứ béo nứt ra . Hết đêm có ông đánh bạc thắng cả đống tiền to, xong ngủ la liệt, chị phải dọn hết đám đấy " em bảo phải tha cả bao tải rác to đùng kéo lê ra vứt vào cái hố ở đầu nhà nặng lắm chứ ". Rồi chị lại thao thao về đám đàn ông đến nhà cô gái đấy, đủ loại mang theo cả vali tiền to thế nào, cửa nhà cô gái có 4 cánh cổng khóa chặt ra sao, khách cả tây cả ta, cả chức quyền thế nào.... đến chuyện cô gái ấy xăm vú máu chẩy be bét, mấy tháng ra nước ngoài vá trinh 1 lần, chị phải chăm sóc khổ ra sao, chuyện móng chân cô ấy sáng xanh chiều lúc bê nước ngâm chân lại mầu vàng làm chị ngạc nhiên thế nào...Chị bảo nó ăn gì cũng gọi cho chị 1 suất y như thế, có lần đàn ông cho nó cả vali tiền, nó nhét cho chị 1 xấp vào người, chị buồn ngủ quá chẳng buồn đếm, sáng hôm sau mới lôi ra. Rồi kể chuyện nó đi nước ngoài mua về cả lố xilit đắt tiền cho chị " cả lố í, nước ngoài họ không bán lẻ như mình đâu ", lương của chị từ cách đây 6 năm mà là 400k/ ngày, ấy vậy mà chị vẫn bỏ đi. "Phải xin mãi mới thoát được nó đấy, mình quen việc rồi nó không muốn để mình đi, nhưng ở lại sợ, nhỡ công an bắt "
Bỗng nhiên thấy con người sao mà bạc , đối xử tốt bao nhiêu cũng chẳng để lại ấn tượng gì tốt cho nhau, cô ấy có là gái gọi thì cũng không làm hại gì đến chị, ngược lại còn đối xử rất tốt. Có khi nào chị thấy thương cô ấy, sướng gì đâu cái kiếp mua vui cho người khác , hành hạ thân xác mình. Nhưng hóa ra, con người cần sự an toàn, cần hơn cả nắm tiền với sự đối đãi tử tế, kiếp làm thuê được trả tiền để làm theo yêu cầu của người khác, có lẽ việc nào cũng vậy vậy ...
xilit <= Cái này là giề a? @_@....ta search google mà hem thấy....toàn ra xylitol...e hèm....xylitol đắt thế á? @_@
Trả lờiXóaLà đồ chip của phụ nữ, viết theo cách nói của chị ấy mà
Xóa