Từng ngón tay khép như nụ hoa trắng
Bỏ lại hàng cây ngơ ngác sau lưng
Và nỗi đau rơi trong lòng đêm vắng
Nỗi đau ta nhận riêng mình
Từ chốn nào dòng sông đã hòa cùng đại dương
Cạn bến bờ chiều nay thẩn thờ nhìn hoàng hôn
Rồi chúng ta sẽ đôi lần nuối tiếc
Để một dòng sông lơ đãng trôi qua
Một sớm kia xuôi theo dòng em đến
Cớ sao anh chẳng đứng chờ
Rồi sớm mai sẽ không còn vết dấu
Một bờ phù sa quên bước chân qua
Chỉ có mưa bâng khuâng về trong mắt
Khóc đi cho thỏa dỗi hờn
Một sớm kia xuôi theo dòng em đến
Cớ sao anh chẳng đứng chờ.
Tâm trạng rối bời
Học cách chấp nhận nhiều thành ra đôi khi bình thản với nhiều thứ. Nhưng chỉ là bề ngoài vậy thôi. Một thứ cảm giác lo lắng...không thành lời.. nửa giống như chấm hết...nửa giống như giang dở....Vẫn đi và không thể ngừng lại, chỉ là hiện tại chưa biết mình nên đi về đâu...
Muốn 1 cảm giác an toàn
.....
Muốn khóc
Thế sao...vẫn cười....
(dọn dẹp máy tính, thấy ảnh từ năm ngoái, up lên còn del cho sạch máy ...)

Bình an là...được
bài thơ ĐƯỢC rất hay vì triết lý thật giản đơn ! hehehe
Trả lờiXóaNghe thì có vẻ đơn giản Lão nhỉ, em sưu tầm trên mạng đấy ạ :)
XóaLúc rảnh rổi không viết gì, không nói gì củng được ! :))
Trả lờiXóa