Mỗi lúc thế này lại muốn gào ầm lên, sợ người ta tưởng mình hâm nên thay vì gào, mình lên blog rên la vậy. Cũng chẳng hay ho gì khi kêu ca chốn ảo. Thằng bạn bảo "khi người ta chỉ có 1 mình thì thường có khuynh hướng...khỏa thân". Chỉ phát biểu lếu láo là giỏi, khi người ta chỉ có 1 mình, người ta có thể ngồi thu lu, mặt nghệt ra, xịu xuống, thậm chí trông rất ngớ ngẩn. Khi người ta chỉ có 1 mình, sẽ không có ai hỏi "sao cái mặt lại thế kia? " . Người sống cảm tính, tính tình cũng thất thường theo thời tiết, cứ đổi mùa lại thế thôi, nắng cứ rền rứ mãi, thậm thụt chẳng vội vã đến.
Hôm qua tàu đang lao nhanh, bất chợt "khục" , tiếng phanh rin rít trên đường ray. Chị ngồi đối diện la lên:
- Thế này là có tai nạn chắc rồi, mình đi nhiều mình biết. Mà "khục" to thế có khi chết vài người chứ chẳng chơi
Cả đoàn tàu láo nháo, hành khách thò cồ ra ngoài những ô cửa sổ, trên đường quốc lộ xe cộ dừng cả lại ngó nghiêng. Người trên tàu hỏi với ra đường Quốc Lộ :
- Có sao không? mấy người ?
Người giơ 3 ngón tay, người giơ 1 ngón...
Rồi, tàu lại chuyển bánh, ngang qua chỗ có tai nạn, người ta thả tiền lẻ. Cầu mong cho linh hồn ấy siêu thoát! Mấy đứa trẻ con cố thò cổ ra ngó, bố mẹ níu lại không nổi. Ngó xong, ngồi xuống ghế, mặt mũi tiu nghỉu, đờ đẫn trông đến tội.
- Con trông thấy gì?
- Con thấy...cái bàn mầu trắng.
Người ta hỏi nhau, trẻ hay già ? con gái hay con trai?
- Trẻ lắm, hình như học cấp 3, con bé xuống gần đường tàu đi vệ sinh, tàu đi nhanh nên bị hút vào...
Khổ ! Đời sao lắm cái chết lãng xẹt kỳ quặc vậy chứ. Sống chết có số, mới lúc sáng nghe bà nội nói chuyện, bà bảo:
- Giờ ông trời cho tôi sống đến lúc nào thì cho thôi. Tôi có ước sống lâu thêm cũng không được, mà ước được chết sớm cũng không được. Giờ lú lắm rồi, để đâu quên đấy, người ta mắt tinh, minh mẫn, còn mình thì mắt mù, lú gan lú mật, chán lắm. Tôi bây giờ 82 rồi, chẳng nhớ nữa...
- Bà 93 rồi ạ
- Hả? 83 á?
- 93 ạ.
- Ờ, tôi chẳng nhớ nữa, tôi bảo con dâu nó biên cho tôi tờ giấy để ai hỏi tuổi tôi còn đưa ra, chẳng biết nó có làm không nữa.
Giờ trí nhớ bà chẳng còn là bao, con cháu vào nhà là bà giữ lại hỏi "anh, chị là ai? đến nhà tôi làm gì? Tôi có mời anh chị đến không?". Nói xong lại cười "tôi đùa đấy, đừng giận nhé". Hình như bà thèm có người nói chuyện, thèm 1 người nghe bà nói... Bạn bè cùng tuổi bà chỉ còn 1 bà hàng xóm nằm liệt trong phòng, mà bà cũng không chịu đi đâu ra khỏi nhà. Nhà có giỗ, bà loanh quanh hỏi "sao giờ này chúng nó chưa tới? Chúng nó lại lấy xe đi đâu giờ này? Nấu cái gì đây? Cái chậu đỏ của tao đâu rồi? " . Có người nói chuyện đùa đùa với bà thì chỉ 1 lát là bà đuổi "Cút về đi"
Con cháu bảo "bà già nói nhiều quá", còn bà thì bảo "phải nói nhiều mới ...hả". Mình thì lúc buồn chẳng buồn nói nhưng lại hay viết, viết nhiều cho...hả (chả biết hả cái gì nữa, toàn viết lăng nhăng)
Xả Stress nè....
Trả lờiXóa[img]http://fc07.deviantart.net/fs71/i/2013/067/4/4/pikachu_by_kara_a-d5xcv2u.jpg[/img]
Yêu quá ạ :x . Thi thoảng em cũng ghé qua nhà chị nhưng cảm nhận thơ ca thì em kém lắm nên chỉ đọc mà không dám bàn luận gì. Em cảm ơn chị ạ :)
XóaNhững lúc buồn chị cũng hay viết linh tinh. Đôi khi viết xong rồi để đó thôi... sau khi hết buồn đọc lại... chán quá!
Trả lờiXóaHôm nay nói chuyện với Cas "đã" quá!
Em có cả lô những thứ lảm nhảm chẳng mấy khi đọc lại, vậy mà mỗi khi chuyển nhà lại không nỡ xóa :D , muốn mời chị 1 ly cafe bốc khói mà ứ có icon :)
Xóa