Có những khi cảm giác mình thật nhỏ bé, bé xíu giữa 1 đám chẳng thân thiện gì . Tự dưng thấy sờ sợ, nhưng rút cuộc thì cái thần thái tỏ ra bên ngoài lại rất mạnh mẽ , dứt khoát như kiểu " đương nhiên phải thế còn gì ". Có những người khi nói với nhau, chưa biết đồng ý hay không nhưn khi cất tiếng giọng cứ phải cao vút lên , hoặc đầy âm khí của chiến tranh , nó lạnh lẽo, nó mang nhân danh của " đúng " và loại trừ tất cả những lý lẽ giải thích dài dòng xung quanh . Nó sẽ bắt đầu bằng cách chặn đứng người ta bằng những câu cửa miệng " Từ từ đã " , " Chưa cần bàn đến " . Hóa ra là ngôn từ chỉ vài tiếng thôi mà nó có sức mạnh làm cho người ta cảm giác được thái độ, sự hợp tác đanh rắn, đúng sai thẳng băng như thế nào . Như kiểu trong hoạt động nhóm này chỉ có " hoặc đúng, hoặc sai ". Không cần care đến sự thoải mái, tâm trạng của những người xung quanh. Thế mà thói đời, cứ càng ai tỏ ra sợ hãi, run rẩy thì người khác lại càng lấy làm đắc ý và tiếp tục áp dụng bài cũ :giọng phải cao, phải lấn lướt được đối phương ngay từ đầu . Ai đấy mà lỡ non gan, càng để ý đến cái âm giọng hay thái độ thì càng lẩy bẩy . Cách đối phó với tình huống này chỉ có là giả lờ đi, nhưng kiểu " cứ từ từ rồi khoai sẽ nhừ " , ai căng thẳng cứ căng thẳng, sao mình phải care thái độ người khác. Ở đây ai là người có quyền quyết . Ờ nói luyên thuyên 1 lúc thấy quên xừ mất thái độ của người khác rồi đấy, lại thấy hớn hở , hớn hở. Sao mà lại để thái độ của người khác ảnh hưởng đến tâm trạng và công việc của mình nhở