" Rời văn phòng đúng giờ : năng suất cao hơn - Đời sống xã hội tốt hơn - quan hệ gia đình tốt hơn "
Thế đấy, cuộc sống không chỉ có duy nhất là công việc, chỉ khi nào sức khỏe ngày một giảm sút người ta mới nhận ra rằng chỉ có gia đình, người luôn bên mình những lúc mình chẳng có gì và chẳng làm được gì. Nhưng trái ngang ở chỗ công việc mới mang lại cho mình thu nhập để mình có thể chăm sóc gia đình tốt hơn, thể hiện được sự quan tâm của mình đến " đời sống xã hội ", là cái mà xã hội nhòm ngó vào bản thân mình. Có công việc nào mà lương cao, về đúng giờ, địa vị xã hội chói lóa thì làm ơn chỉ giùm tui cái để apply .
Trang
Nhãn
- Bạn và tôi (110)
- Hành trình lớn (4)
- image (50)
- Mập mạp (5)
- Nghệ thuật sống (2)
- Nhặt nhạnh (14)
- Thư giãn (16)
- Truyện (4)
Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2017
Thứ Tư, 18 tháng 1, 2017
Bệnh viện
Chị giúp việc chăm sóc cho mẹ có khuôn mặt ...không hiền. Lông mày xăm đen, gò má cao. Mình vào thăm chị soi mình từ đầu đến chân, khen người mình nhỏ nhắn, khen đôi giầy của mình đẹp rồi quay sang nhận xét chị gái ra sao. Mẹ là người thẳng tính, tuy chị chăm sóc mẹ cẩn thận nhưng mẹ không ưa cái lảnh lót khéo léo của chị , mẹ mắng " mày nói ít thôi ". Chị vẫn cười giả lả, cái cười cam chịu của người đi làm thuê quen với sự cáu kỉnh của người bệnh. Chị tính phí đắt hơn những người khác, có thể đấy cũng là lý do mẹ không ưa chị. Có lần vào viện thấy chị đi boot đen, mặc váy đen, nhẫn vàng đeo vài cái, khuyên tai vàng, vòng cổ cũng vàng nốt ( mình thì cái thời đeo vàng xa xôi rồi, giờ chỉ còn dây sắt đeo cổ thôi ). Cuối tuần chị có việc gia đình phải về quê, nghe đâu sang đất sang cát gì đó cho bố chồng và giới thiệu cho mẹ 1 chị giúp việc khác.
Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2017
Mùa đông
Mình thích ảnh này, đơn giản vì ánh sáng của nó, vì 1 cảm giác chầm chầm mà nó mang lại, có điều không dám mang khoe ...Khi người ta đã có ý gì khác thì đừng có bất cứ hành động nào để người ta phải hiểu nhầm.
Mà thực ra hôm nay không định viết về chủ đề đó, mình muốn kêu ca về cuộc sống này, muốn kêu ca về những thứ mình phải cố , cố mãi, cái cảm giác chỉ có 1 mình phải chống chọi và tỏ ra mạnh mẽ...Nhưng rồi lại tự đánh lạc hướng mình rằng " hãy nói về thứ gì khác vui vẻ đi, để có thể thấy cuộc sống này thật đáng quý, và mình đang được sống đấy, đang được hít thở đấy . Tiêu cực là 1 cách nhìn không tốt, phải lạc quan, phải bất chấp những khó khăn để cười...
Vậy mà, sao cứ cảm thấy như số phận của mình chỉ là ...1 mình
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)