Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2016

Tàn thu, người đi ...

Năm nay, dường như hoa sữa không nở nữa, hay là có nở mà với mình thì mùi hương bỗng nhiên hờ hững . Rồi cũng đến ngày, mùa thu đối với mình chỉ như 1 cơn gió thoáng qua đủ chớp mắt lẩm bẩm " gió mát" rồi quay lại với công việc.
Chị trưởng phòng hành chính  đi...
Vẫn hay nói đùa quản lý nữ trụ được ở nơi này hoặc là ế chồng hoặc là đơn thân. Mọi người hy vọng nhiều nơi chị rằng có một người có thể làm thay đổi được chút gì đấy nơi đây. Cũng ít có cá nhân nào mới chỉ 6 tháng mà đã được mọi người quý mến quyến luyến đến thế . Chị bảo chị đi vì gia đình, nhưng ai cũng hiểu có muôn vàn lý do nhiều hơn là 1 lý do đó, người ta gắn bó với ai, chia tay ai không chỉ vì 1 lý do đơn giản là cơm chưa nấu và quần áo không gấp. Đi vì giọt nước tràn ly, đi vì sự đắn đo lựa chọn đã được quyết định. Chị kể thằng em trai chị sinh năm 78, cái thằng khốn nạn thế chứ, mẹ già ở HN nó ỉ lại cho chị, vợ con để ở đây xong vào nam làm việc nói là cơ hội phát triển sẽ hơn. Đâu phải thế, nó có 1 con bé ở trong đấy, sâu đậm chưa thì chị chưa  biết, nhưng chị sẽ chuyển vào đấy làm tình nguyện viên 6 tháng cho 1 tổ chức từ thiện, đủ thời gian để nó ổn định công việc ngoài này, rồi chị sẽ ra. Vậy đấy, 1 sự chuyển đổi không hề nhẹ nhàng, không có lý do bản thân mình trong đó, ra đi vì gia đình, vì trách nhiệm.... Người ta sẽ không có lý do nói này nói kia rằng lãnh đạo ở đây lộng quyền, không cho nhân viên quyền này nọ.
 Chị bảo " Em thật quá Cas ạ, nhiều khi là quản lý người ta không thật thế đâu, em cứ có gì em nói đấy ". Có cảm giác giống như khi xưa những chuyện đã xảy ra mọi người đều nói " vì em hiền quá Cas ạ ". Lại có cảm giác hiền cũng là cái tội, thật cũng là cái dở. Cũng như chuyện yêu đương, thật quá hết lòng quá cũng là cái dở, hay là trên đời không thể tìm được 1 người đủ hâm dở với cái hiền cái thật của mình nên thế. 
Bỗng dưng, cảm giác nghi ngại mọi thứ...