Trang
Nhãn
- Bạn và tôi (110)
- Hành trình lớn (4)
- image (50)
- Mập mạp (5)
- Nghệ thuật sống (2)
- Nhặt nhạnh (14)
- Thư giãn (16)
- Truyện (4)
Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013
Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013
Nghề
Mẹ bảo:
- Con này tự dưng dạo này lại thích ảnh ọt, lo mà nghiên cứu ra thuốc gì có phải hơn không
Ậm ừ, bụng nghĩ, con nghiên cứu mãi rồi, lúc nào cũng trong trạng thái như...táo bón, không linh hoạt được.
Trước giờ chỉ tham gia vào group ảnh, bỗng nhiên có bạn add mình vào group đúng NGHỀ. Cũng ngó nghiêng, cũng trả lời và đặt câu hỏi, chưa thấy bổ ích mấy, những câu hỏi vu vơ kiểu như "trước khi mang thai thì cần uống thuốc gì?""Em bị mụn trứng cá nhiều lắm, chữa thế nào?" mỗi người trả lời 1 tí, y chang đẽo cày giữa đường, nghe theo chỉ dẫn đấy thì đổ thóc giống ra mà ăn. Rồi lại bàn luận tào lao về mấy cái đơn thuốc rồi hỏi "có đúng hay không?". Thề luôn là căng cả mắt ra mà không tài nào đọc được chữ bác sĩ, mà người đưa lên hỏi cũng có câu trả lời rồi, đâu cần nghe phân tích tương tác với tương kỵ, họ muốn nghe 1 câu chê bai người khác kiểu như "bác sĩ kê đơn gì mà chẳng có tí kiến thức chuyên môn nào cả, ẩu quá !" . Có lẽ đặc điểm của mạng xã hội là nó phù hợp hơn với chuyện tán ngẫu chứ không phải 1 vấn đề khoa học.
Rồi bỗng nhiên có câu hỏi vô cùng nhiệt huyết:
"Giờ đào đạo nghề Phar của mình nhiều quá, điểm vào thấp quá, phân bố không đồng đều, em đề nghị sau 5 năm công tác phải thi để lây chứng chỉ....blah..blah...có thể mới có thể phục vụ tốt cho người dân...."
Bạn í viết dài đến cả trang giấy đầy nhiệt huyết và bức xúc. (chắc nhầm tưởng ở kỳ họp Quốc hội hay sao í mà đưa ra kiến nghị ở chốn này ???)
Thế rồi dân tình lại lao vào đẽo cầy giữa đường. Cái nghề này tồn tại từ thời ông Hải Thượng Lãn Ông mà mới ra được cái gọi là "Luật Dược" 1 lần suy nhất chưa có sửa đổi bổ sung gì cả. Thi thoảng mới có 1 cái thông tư, hướng dẫn thi hành luật. Mỗi cái GDP mà còn treo đầu dê bán thịt chó. Thi làm gì ? để...
Rồi nhìn lại mình nghĩ, ơ hình như mình không yêu nghề à? chẳng đóng góp cóc khô gì cho đời, chỉ ngồi đó và gương mắt nhìn, tháng tháng lĩnh lương. Chẳng bao giờ có ý nghĩ "đóng góp cho sự nghiệp chăm sóc sức khỏe của người dân", đơn giản là "cố mà sống tốt đi, đừng có tự tử giữa chừng "...
Haizz, tự dưng thấy mình kém nhiệt huyết với nghề thế không biết !
- Con này tự dưng dạo này lại thích ảnh ọt, lo mà nghiên cứu ra thuốc gì có phải hơn không
Ậm ừ, bụng nghĩ, con nghiên cứu mãi rồi, lúc nào cũng trong trạng thái như...táo bón, không linh hoạt được.
Trước giờ chỉ tham gia vào group ảnh, bỗng nhiên có bạn add mình vào group đúng NGHỀ. Cũng ngó nghiêng, cũng trả lời và đặt câu hỏi, chưa thấy bổ ích mấy, những câu hỏi vu vơ kiểu như "trước khi mang thai thì cần uống thuốc gì?""Em bị mụn trứng cá nhiều lắm, chữa thế nào?" mỗi người trả lời 1 tí, y chang đẽo cày giữa đường, nghe theo chỉ dẫn đấy thì đổ thóc giống ra mà ăn. Rồi lại bàn luận tào lao về mấy cái đơn thuốc rồi hỏi "có đúng hay không?". Thề luôn là căng cả mắt ra mà không tài nào đọc được chữ bác sĩ, mà người đưa lên hỏi cũng có câu trả lời rồi, đâu cần nghe phân tích tương tác với tương kỵ, họ muốn nghe 1 câu chê bai người khác kiểu như "bác sĩ kê đơn gì mà chẳng có tí kiến thức chuyên môn nào cả, ẩu quá !" . Có lẽ đặc điểm của mạng xã hội là nó phù hợp hơn với chuyện tán ngẫu chứ không phải 1 vấn đề khoa học.
Rồi bỗng nhiên có câu hỏi vô cùng nhiệt huyết:
"Giờ đào đạo nghề Phar của mình nhiều quá, điểm vào thấp quá, phân bố không đồng đều, em đề nghị sau 5 năm công tác phải thi để lây chứng chỉ....blah..blah...có thể mới có thể phục vụ tốt cho người dân...."
Bạn í viết dài đến cả trang giấy đầy nhiệt huyết và bức xúc. (chắc nhầm tưởng ở kỳ họp Quốc hội hay sao í mà đưa ra kiến nghị ở chốn này ???)
Thế rồi dân tình lại lao vào đẽo cầy giữa đường. Cái nghề này tồn tại từ thời ông Hải Thượng Lãn Ông mà mới ra được cái gọi là "Luật Dược" 1 lần suy nhất chưa có sửa đổi bổ sung gì cả. Thi thoảng mới có 1 cái thông tư, hướng dẫn thi hành luật. Mỗi cái GDP mà còn treo đầu dê bán thịt chó. Thi làm gì ? để...
Rồi nhìn lại mình nghĩ, ơ hình như mình không yêu nghề à? chẳng đóng góp cóc khô gì cho đời, chỉ ngồi đó và gương mắt nhìn, tháng tháng lĩnh lương. Chẳng bao giờ có ý nghĩ "đóng góp cho sự nghiệp chăm sóc sức khỏe của người dân", đơn giản là "cố mà sống tốt đi, đừng có tự tử giữa chừng "...
Haizz, tự dưng thấy mình kém nhiệt huyết với nghề thế không biết !
Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013
Làm đẹp
Hôm rồi đi "luyện yêu tinh" chủ đề công đoàn với cô bạn kém 1 tuổi, bạn ấy rủ rỉ nhỏ to
- Năm nay nhìn chị đen đi nhiều nhỉ, năm ngoái mặc váy mầu cam mầu xanh đẹp thế mà năm nay nhìn chẳng hợp gì cả.
- Uh, năm nay chị đi biển 2 lần mãi chẳng trắng lại được.
Thực ra là sau mỗi lần đi chụp ảnh về là đứa bạn cùng phòng đã phát hiện ra và kêu oai oái: "chủ nhật nghỉ chị đi đâu mà đen như đi biển thế kia" . Ài, thật là ái ngại cho nhan sắc của mình, ngày thường che chắn kỹ lắm, mục đích cũng chỉ là khỏi đen chứ không
Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013
6/8/2013
Có nhiều khi sợ lắm rằng mình sẽ mất hết mọi cảm giác, những thứ cảm giác đèm đẹp nhè nhẹ mà người đời thường ca ngợi là "nhân văn". Giờ online nhiều, đọc cái gì cũng lướt lướt với cảm giác dân tình đang viết văn thật hay, sáng tác thơ thật giỏi. Cái "nắm chữ" của mình rơi rớt hết, tâm trạng không còn u uất để viết về những ngày xám xịt đã qua, giờ vẫn chưa đủ dũng cảm để làm những gì mình muốn và nói những gì mình nghĩ nhưng đã bớt hơn cái vẻ lành lành, ngô ngố của 1 đứa nhìn là biết bắt nạt được. Sang nhà hàng xóm cũ, muốn nói với chị đôi điều ...ngần ngừ quay gót im lặng.
Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013
Chụp ảnh là thú vui "tao nhã"
Thi thoảng vui vẻ 1 chút cho sống lâu trăm tuổi báo hại con cháu cái nhờ.
Chụp góc thấp là phải sát mặt đất dư lày
Đứng chụp tư thế phải chắc như xuống tấn í
Chụp góc thấp là phải sát mặt đất dư lày
Đứng chụp tư thế phải chắc như xuống tấn í
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)